Những ngày cuối năm, ông Minh luôn bận bịu công tác của mình, ông líu tíu trong khoảng sáng sớm, đến chiều tà, nhưng không hề là làm mới cho ngôi nhà của chính mình sẵn sàng đón tết, ông đang làm cho một công tác "hoành tráng" và "vĩ mô" hơn, đó là đem xuân về cho cả một con hẻm.
Năm ngoái, cũng vào thời điểm cận tết như thế này, khi đi ngang qua những bức tường cũ kỹ, ẩm mốc của con hẻm nhà mình, ông Nguyễn Văn Minh (74 tuổi) đã suy nghĩ đông đảo về việc sẽ chăm sóc chúng. Bằng một phương pháp nào đó? Và tại sao chẳng hề là những bức tranh?
Đó hoàn toàn là một quyết định táo bạo của một người nam nhi đã quá tuổi thất thập cổ lai hy. Thứ nhất là ở tuổi này, lẻ ra ông nên nghĩ ngơi, thứ hai là sẽ ra sao nếu như đại chúng không đồng ý để ông vẽ lên tường nhà họ. Ban sơ, ông Minh tự bỏ tiền túi để sắm sơn và cọ để vẽ vài bức tường ở gần nhà. "Chú cũng ngại vì sợ người ta không cho mình vẽ, nhưng từ từ công chúng thấy bản thân mình vẽ mấy bức tranh tết đẹp, có không khí nao nức, nên ai náy cũng ủng hộ" - ông Minh hào hứng chia sẻ.
Thời còn trẻ ông Minh từng học qua ngành nghề hội hoạ, thế nhưng vì chiến sự, nên ông đề nghị gác lại niềm mê mẩn của bản thân để gia nhập quân đội. Sau này khi non sông giải phóng, ông Minh biến thành thầy giáo dạy nhạc, hoạ và sport ở trường dành cho con nhỏ khuyết tật trên đường Nguyễn Khoái (huyện 4).
Ông tâm tình: "Vẽ cũng giống như chơi nhạc vậy đó, một khi đã khởi đầu vẽ là sẽ ghiền, mà ghiền là không dứt lại được". chậm triển khai là lý do vì sao ông Minh luôn chuyên cần với những bức chụp mùa xuân của ông, mặc dầu chả ai trả cho ông một đồng lệ phí. Đơn giản vì ông thích, vậy thôi.
Rõ ràng những bức ảnh mùa xuân rực rỡ của ông Minh đã đem tới một không gian hoàn toàn tươi mới cho con hẻm cũ. Mọi thứ như được khoát lên bản thân một tấm áo mới, thật đẹp và lộng lẫy, chuẩn bị để đón một mùa xuân đang đến gần.
Tranh của ông Minh không thuần tuý là những hình ảnh, nó còn là những câu thơ, bài nhạc được lồng ghép một bí quyết tao nhã. ngừng thi côngĐây là phương pháp mà người nghệ sĩ ấy lồng ghép âm nhạc và hội hoạ - hai niềm mê say của ông, thành một tác phẩm tròn trặn.
Mất khoảng 1 ngày đề ông Minh có thể xong xuôi 1 bức tranh. Ông bảo chờ lớp sơn nền khô là vẽ với tốc độ cao, nhưng cũng tuỳ hôm, hôm nào có cảm hứng thì với tốc độ cao, còn hôm nào mất hứng thì dừng lại, mai vẽ tiếp.
Tôi có thoáng giật thột khi nghe ông Minh bảo rằng năm nay ông đã 74 tuổi. Ông cười hì hì, thanh minh: "Nhân thức sao không? Vì chú tập võ rồi chuyển sang tập khí công và Yoga, ngày nào cũng tập đều đặn, nên sức khoẻ bền bỉ và cũng lờ lững già. Chứ bạn chú nhiều người đã đi rồi".
Ông Minh hầu như tất bật từ 15 tháng chạp đến 30 tết vói những bức chụp của mình. Dân chúng trong xóm người nào cũng chờ ông đến để làm mới ngôi nhà, sẵn sàng đón tết. Chú Năm cười sản khoái khoe: "Năm ngoái chú Minh chưa có thời gian vẽ cho nhà tui, năm nay ổng vẽ cho một bức hoành hạn chế, nhìn khoái ghê. Chưa gì là thấy tết rồi đó".
Những bức chụp đem xuân về thật gần với người Sài Gòn.
Ông Minh cười bảo: "Con cái hiện nay bất biến hết rồi, đứa nào cũng có công việc tốt, có con có cái, nên chú cũng không còn phải sợ hãi nữa, giờ là lúc được nghỉ ngơi và sống với những mê say của mình thời trẻ trai".
Cuối ngày, khi chia tay sơn và cọ, ông Minh trở về nhà bên cây đồng đội quen thuộc. Ông thả mình tham gia tiếng lũ, mọi thứ trôi qua thật nhẹ. chậm triển khai là phương pháp mà một người Sài Gòn thu giãn cuộc sống.
Xem nhiều hơn: Máy bơm đẩy cao giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét